Lấy chồng nhưng sớm ly hôn, một mình nuôi con nhỏ, chị Đặng Thị Hồng Nhung ở xã Hoà Mỹ Đông, huyện Tây Hoà cùng con gái đã lay lắt sống tạm qua ngày nhờ tình thương của hàng xóm. Khi “ra riêng” với căn chòi nhỏ dựng tạm, mẹ con chị mừng rơi nước mắt.
Thế nhưng, ba mẹ chị Nhung không khá giả, lại đang sống chung với gia đình em trai chị Nhung, giờ phải cưu mang thêm mẹ con chị thì rất khó khăn. Chưa kể, em trai chị Nhung tính tình nóng nảy, mỗi khi nghe tiếng khóc của trẻ con trong nhà, anh này nổi trận lôi đình, chửi bới cả chị lẫn cháu.
“Thấy tình hình này không thể kéo dài, tôi đành gạt nước mắt, dọn đồ, ôm con đi khỏi nhà ba mẹ. May sao lúc đó có một người trong xóm thương tình, bảo tôi cứ vào ở ké nhà họ rồi làm lụng nuôi con chứ thân gái một mình đi đâu cũng bất tiện. Như người sắp chết đuối vớ được cọc, tôi cảm ơn cô rối rít”, chị Nhung nhớ lại.
Ở nhờ nhà hàng xóm được một thời gian thì người này phải sửa lại nhà nên chị Nhung đành dọn đi. Khi mẹ con chị Nhung chuẩn bị đối mặt với cảnh “màn trời chiếu đất” thì ba mẹ chị gọi về. “Ba mẹ tôi bảo nhà nghèo, không thể giúp đỡ mẹ con tôi nhưng cũng không nỡ để con gái và cháu phải lang thang hết chỗ này đến chỗ khác nên đồng ý cắt một phần đất vườn cho mẹ con tôi dựng chòi tá túc. Sáng hôm sau, tôi liền chạy đi mua mấy cây tre to về dựng chòi. Biết hoàn cảnh khó khăn của mẹ con tôi, hàng xóm cho tre mà không lấy tiền. Rồi một nhà khác cho tấm bạt che chắn công trình xây dựng và mấy tấm tôn cũ. Với bao nhiêu nguyên vật liệu chắp vá đó, cùng công sức phụ giúp của ba mẹ và mấy đứa em trai, trong 1,5 ngày, căn chòi của hai mẹ con tôi đã thành hình. Chỉ là căn chòi đơn sơ nhưng đêm đầu tiên “ở riêng”, mẹ con tôi mừng đến phát khóc. Con gái nhỏ ngây thơ nói: Mừng quá mẹ ơi, từ nay mình không phải ở ké nữa rồi”, kể tới tới đây, mắt chị Nhung rơm rớm nước.
Hàng ngày, chị Nhung gửi con đi học rồi rong ruổi khắp các đường to, đường nhỏ để bán vé số dạo. Vì còn phải lo con nhỏ nên chị không bán được nhiều, mỗi ngày chỉ lời được 70.000 - 80.000 đồng. Với số tiền này, chị chi tiêu, lo ăn uống trong nhà, đóng tiền học cho con, và nhín nhịn tiết kiệm được 20.000 - 30.000 đồng/ngày, để phòng khi trái gió trở trời thì có tiền lo liệu cho con, cho mình. Chị cho biết, lúc con gái 5 tuổi, còn gửi trẻ thì hôm đó con bỗng dưng con sốt cao, đau bụng, ói mửa. Chị đang đi bán vé số thì cô giáo gọi, bảo đưa cháu đi bệnh viện. Một thân một mình, chị sấp ngửa quay về chở con đến bệnh viện huyện, rồi chuyển xuống tuyến tỉnh ở Bệnh viện Sản - Nhi Phú Yên. Con qua cơn nguy kịch nhưng phải nằm điều trị một thời gian, tiền thuốc thì đã có bảo hiểm y tế lo vì lúc đó con chị chưa đến 6 tuổi nhưng tiền ăn không biết kiếm đâu ra. “May sao lúc đó, những người đi chăm con ở cùng phòng mách tôi biết bệnh viện có chỗ phát cơm từ thiện, họ bảo tôi cứ đi lấy cơm, họ sẽ trông con giúp. Nghe vậy, tôi mừng lắm, đi ngay. Nhờ cơm, cháo từ thiện của bệnh viện mà mẹ con tôi vượt qua những ngày khó khăn đó”.