Hà Nội: Trật tự viên phường Đức Giang hành hung dân?Ông Toàn cho biết: "Chúng tôi đã có văn bản yêu cầu UBND quận Long Biên giải trình vấn đề này. Tuy nhiên, đến thời điểm này, chúng tôi vẫn chưa nhận được hồi âm từ phía UBND quận Long Biên. Nếu đúng là ông Phó chủ tịch phường bao che cho nhân viên dưới quyền làm bậy thì sẽ xử lý nghiêm khắc, quyết không dung túng”.
Hầu hết các em học sinh thuộc địa bàn xung quanh cây cầu hằng ngày đều phải chấp nhận đi đường vòng xa gấp 3 lần qua Cầu Họ rồi vào QL 21A để đến trung tâm phố huyện học tập mà không dám qua lại cây cầu này. Cây cầu dài khoảng 50m, thân và các trụ cầu sắt và dùng dây thép buộc lại với nhau. Mặt cầu rộng chừng 1m, hoàn toàn không có thành bảo vệ. Sàn cầu được người thầu thu vé tận dụng lát bằng những tấm gỗ đã mối, mọt, có chỗ hở lọt cả bàn chân. Mỗi khi có người đi qua, thân cầu lại chao đảo như đưa võng cùng những tiếng kêu kẽo kẹt. Đoạn giữa các trụ cầu bị võng xuống, nghiêng dốc về một bên. Khi được hỏi về sự an toàn của cây cầu, chị thu vé thản nhiên: “Bao năm qua đã chết ai đâu mà sợ!".
Cầu treo Kon Hring bắc qua sông Đăk Pxi có chiều dài 102m, khởi công xây dựng và đưa vào sử dụng từ năm 2001, với tổng kinh phí gần 300 triệu đồng. Cầu treo được xây dựng để phục vụ 70 hộ dân thôn Kon Hring canh tác trên 250ha đất sản xuất bên kia sông Đăk Pxi. Đưa vào sử dụng chưa đầy hai năm, chiếc cầu này xuống cấp và hư hỏng nặng. Năm 2003, với phương án “góp gạo thổi cơm chung”, 70 hộ dân thôn Kon Hring đã quyên góp mỗi hộ 20.000 đồng để sửa chữa cầu. Nhưng số tiền này chỉ như muối bỏ bể, người dân muốn vượt sông vẫn phải dùng thuyền. Và như thế, không ai dám chắc về độ an toàn của những chuyến vượt sông trên những con thuyền mong manh ấy.
Ông Phạm Văn Thương (cha của ông Phạm Châu) có 9,5ha đất nông nghiệp và cho ông Châu 1.120m2 sử dụng canh tác. Năm 1977, ông Châu đi kinh tế mới tại xã Sùng Nhơn (Đức Linh - Bình Thuận), 1 năm sau quay về địa phương và ở nhờ trên phần đất của gia đình vợ. Từ năm 2001, ông Châu tiếp tục canh tác trên phần đất trước đây của ông Thương cho.
Điều này khiến lối đi vào nhà ông Nguyên bị thu hẹp chỉ còn 1,5m. Hơn thế nữa, bà Xuyến còn tự ý để xà bần, chậu cây kiểng lấn chiếm hết 2/3 chiều ngang và trải dài suốt con hẻm. Thực tế này không chỉ gây ách tắc giao thông trong hẻm, ảnh hưởng xấu đến tình hình vệ sinh môi trường, cảnh quan đô thị, mà nghiêm trọng hơn, khi có sự cố hỏa hoạn, lực lượng cứu hỏa khó tiếp cận khi con hẻm đã bị thu hẹp chỉ còn 1,5m.
Bà Trần Thị Xí trò chuyện với chúng tôi trong nước mắt: “Chồng và 2 đứa con tui đều đã chết vì bệnh ung thư. Dạo ni tui cũng thấy mình yếu đi nhiều mà chưa dám đi khám vì không có tiền”. Bà Xí cho biết, nhiều người dân trong xã chết vì bệnh ung thư do phải sử dụng nguồn nước ô nhiễm. Chị Nguyễn Thị Xoan cũng bức xúc kể: “Chúng tôi vốn là dân vạn đò lên bờ định cư. Trước đây ở thuyền phải dùng nước bẩn đã đành, nhưng lên bờ lại phải dùng nước bẩn hơn. Nước giếng ở đây luôn trong tình trạng đỏ au, dùng để tắm thì da nổi ngứa, dùng để giặt thì quần áo ố vàng, nấu cơm thì cơm có màu đỏ. Vì rứa mà nhiều người chết vì ung thư rồi!”
Nhiều loại thực phẩm thiết yếu như giò, chả, nem chạo... sử dụng hàn the để bảo quản. Các loại thực phẩm khác cũng sử dụng thuốc nhuộm màu công nghiệp. Trong khi đó, công tác quản lý VSATTP còn tồn tại nhiều bất cập, mà nguyên nhân chính được xác định là thiếu nhân lực và phương tiện. Chỉ tính 5 năm gần đây, số người bị ngộ độc thực phẩm của cả nước là 40.780 người, 452 người chết. Tại TP. Hồ Chí Minh, năm 2007 xảy ra 29 vụ ngộ độc thực phẩm với gần 600 người phải đi cấp cứu, trong đó có 6 vụ ngộ độc tập thể tại các bếp ăn công nghiệp.
Cô Mai Hồng Cẩm, giáo viên Trường THCS phường 3, cho biết: “Ngày 22/12, khi nhận được thông báo đã có lương và phụ cấp tháng 12, tôi đến máy rút tiền của NHNN & PTNT trên đường Lê Lợi (phường 6) để rút tiền nhưng không rút được. Sang máy thứ hai trên đường Trần Hưng Đạo (phường 3) rút cũng không xong. Lần thứ ba, tôi đến máy khác để kiểm tra tài khoản (TK) thì máy báo TK của tôi có 1.022.300đồng, trong khi đó, theo bảng lương, số tiền tôi được nhận phải là 2.022.300 đồng. Lần thứ 3 tôi rút được tiền nhưng lại chỉ rút được 950.000 đồng. Đến ngân hàng phản ánh thì nhân viên cho tôi xem một tờ giấy ghi rõ tôi đã rút trước đó 1 triệu đồng”. Chưa hết ngạc nhiên thì khoảng 14 giờ chiều ngày 25/12, cô Cẩm được ngân hàng thông báo đã chuyển thêm vào tài khoản 1 triệu đồng. Đến 15 giờ cùng ngày cô Cẩm đã rút được số tiền nói trên. Cô bức xúc: “Chúng tôi mong đến tháng lương để có tiền chi tiêu, sinh hoạt nhưng cứ nhận lương qua thẻ kiểu này thì... bệnh mất”.